Georgia con nhà giàu sang. Với tuổi chàng, đáng lẽ người ta
ăn chơi phung phí. Nhưng Georgia lại không phải vậy. Ngay từ thuở thiếu thời,
chàng đã được cha mẹ giáo dục rất sớm: chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn giữ đạo.
Chàng thường theo mẹ đến nhà thờ đọc kinh, và cùng mẹ lần chuỗi Mân Côi trước
tượng Đức Mẹ. Ảnh hưởng tốt đẹp ấy đã ăn sâu vào trí óc của chàng. Lớn lên,
chàng lập gia đình với một cô gái làng bên. Cả hai sống trong một gia đình hạnh phúc, có thể nói là
không ai sánh bằng! Nhà của chàng rộng rãi, vườn trước vườn sau, trông như
một cái nông trại. Chàng cho thiết kế một căn phòng rất khang trang rộng rãi,
trang trí sang trọng. Lúc đầu vợ hỏi, thì chàng trả lời: Đây là căn phòng của
anh, là nơi để tiếp đón bạn bè, và khách sang trọng. Nhưng thực chất không phải
vậy. Georgia dùng căn phòng này để tôn vinh Đức Mẹ. Chàng cho đặt một tượng Đức Mẹ cao lớn, trang hoàng
hoa nến. Hằng đêm, cứ khoảng hai, ba giờ sáng, trong lúc mọi người còn đang ngủ yên, thì chàng
lén lên đài Đức Mẹ, đọc kinh lần hạt cho đến bốn, năm giờ sáng mới về. Thói quen này kéo
dài hết tháng này qua tháng khác, mà vợ chàng cũng chẳng để ý. Một
hôm, cứ thấy chồng đi như vậy, rồi lại về lúc bốn, năm giờ sáng…
Chị cảm thấy buồn, sinh
nghi mới hỏi thật: Sao anh cứ đi đâu ban đêm, rồi lại trở về lúc sáng sớm như vậy. Chàng nói với
vợ: Anh có quen một bà, bà này đẹp lắm. Đêm nào anh cũng phải đến với bà. Nếu
không đến với bà, thì anh nhớ lắm, không sao ngủ yên được. Bà vợ lấy làm lạ, cho nên đâm ra
ghen. Ghen mà không dám nói, sợ chồng buồn, rồi trong gia đình mất hạnh phúc. Ghen quá mất khôn, hôm ấy cũng như mọi khi, chồng vừa
đi khỏi, nàng chụp ngay lấy con dao bếp, cắt cổ tự tử. Máu chảy thấm cả
chăn mền. Chàng đi đọc kinh về, đến gần giường vợ, thấy máu chảy lênh láng. Lay
gọi, thì chị vợ coi như đã chết, không còn cử động nhúc nhích gì được nữa.
Chàng vội chạy đến đài Đức Mẹ, vừa khóc vừa kêu xin: Lạy Đức Mẹ, vì lòng kính mến
Đức Mẹ, mà hằng đêm con đến đây với Mẹ, đọc kinh lần chuỗi Mân Côi. Bây giờ Mẹ thấy sự thể đau thương như thế
này. Xin Mẹ thương liệu cách nào cho được sự ổn thỏa, kẻo con bị mang tiếng là
giết vợ. Đang khi chàng còn gục đầu trước tượng Đức Mẹ, thì con nhỏ đầy tớ chạy
đến gọi ông về ngay cho bà hỏi. Chàng ngạc nhiên, vợ đã chết mà bây giờ lại gọi?
Vội vàng chạy về
phòng thì thấy vợ quỳ lên ôm chầm lấy chồng xin lỗi, và nói: Đức Mẹ đã cứu em khỏi
sa hoả ngục, nhờ lời cầu nguyện hằng đêm của anh.
Hai vợ chồng ôm nhau khóc,
và cùng chạy đến bàn thờ, phủ phục suốt đêm dưới chân Đức Mẹ để cảm tạ, vì những
chuỗi Mân Côi hằng đêm mà chàng dâng lên cho Đức Mẹ .
Lời bàn : Câu truyện do Thánh Alphôngsô kể trong kho tàng kinh Mân Côi, có
ý nói lên những người thật tâm có lòng kính mến Đức Mẹ bằng chuỗi hạt Mân Côi,
thì dù gặp khó khăn thế nào, Đức Mẹ cũng ban cho những ơn đặc biệt như đã
ban cho anh Georgia này. Có điều đáng trách là Georgia khi đi đọc
kinh kính Đức Mẹ, thì cứ đi, việc gì mà phải lén lút giấu vợ, để vợ sinh
nghi, rồi sinh ra nhiều phiền phức. Khi ta làm việc gì kính Đức Mẹ thì cứ can đảm
làm công khai, không sợ một ai hết. Nói đến đây tôi lại nhớ đến Bác sĩ Lê Thiện Điền,một Hiệp sĩ Đức Mẹ, ở trong tù, Ông vẫn
hiên ngang vừa đi bộ vừa lần hạt kính Đức Mẹ mà chẵng sợ ai hoặc sợ dư luận gì
cả. Đại tá Hồ Tiêu, nguyên tư lệnh quân binh chủng nhảy dù, khi vào tù, ông được
ơn trở lại đạo công giáo, và gia nhập Tổng Hội Hiệp Sĩ Đức Mẹ Fatima. Ông tỏ ra
rất can đảm giữ đạo công khai, không sợ bất cứ ai, bất cứ dư luận nào. Khi trở
về nhà, bà vợ là một phật tử, nói với một
Thượng toạ, xin
khuyên bảo chồng trở lại Phật Giáo như trước đây. Thượng Tọa khuyên bà: để tùy ý ông lựa chọn, vì đạo nào cũng tốt. Ông
nói với vợ: tôi chỉ ước nguyện có một tượng Đức Mẹ Fatima, và một chuỗi tràng hạt Mân Côi. Chiều chồng,
bà đi mua bằng được hai thứ đó đem về để trước mặt ông. Hằng ngày ông lần
chuỗi Mân Côi trước tượng Đức Mẹ Fatima, cho đến khi ông chết. Bà vợ ông Hồ
Tiêu hiện nay vẫn còn sống, đang cư ngụ tại quận Cam, California.
Nguồn Sưu tầm

Cùng hiệp thông
0 Nhận xét