Đây là một trong những lễ kính Đức Maria cổ xưa nhất. Người ta cho rằng lễ này khởi nguồn gắn liền với lễ cung hiến một ngôi thánh đường kính Đức Maria, nay là nhà thờ Thánh Anna tại Giêrusalem, vào thế kỷ VI.
Đây là một trong những lễ kính Đức Maria cổ xưa nhất. Người
ta cho rằng lễ này khởi nguồn gắn liền với lễ cung hiến một ngôi thánh đường
kính Đức Maria, nay là nhà thờ Thánh Anna tại Giêrusalem, vào thế kỷ VI. Truyền
thống cho rằng nơi đó chính là ngôi nhà của song thân Đức Maria là Thánh
Gioakim và Thánh Anna, và cũng là nơi Mẹ Maria chào đời. Lễ này bắt đầu được cử
hành tại Rôma từ thế kỷ VIII dưới thời Đức Giáo hoàng Sergius I (+ ngày 08
tháng 9 năm 701). Đây là lễ sinh nhật thứ ba trong lịch phụng vụ Rôma: Sinh nhật
của Đức Giêsu, Con Thiên Chúa (Lễ Giáng sinh); Sinh nhật Thánh Gioan Tẩy Giả
(24 tháng 6); và Sinh nhật Đức Trinh Nữ Maria (08 tháng 9). Không có đoạn nào
trong các sách Tin mừng xác nhận lễ này. Các Tin mừng thậm chí cũng không nhắc
đến tên của song thân Đức Maria; các ngài chỉ được biết đến nhờ truyền thống bắt
nguồn từ Tiền Tin mừng theo Thánh Giacôbê (một Tin mừng ngụy thư) vào thế kỷ
II. Biến cố chính trong cuộc đời Đức Maria luôn là biến cố Truyền tin. Hội
thánh nhìn nhận Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, nhưng còn hơn thế nữa, Mẹ là người môn đệ
có thể nêu gương mẫu tuyệt hảo cho đời sống Kitô hữu. Trong đức tin, trong sự
vâng phục Con của mình, trong cách Mẹ trở nên người thân cận với bà Êlisabét
cũng như với đôi tân hôn tại tiệc cưới Cana, Đức Maria là người phụ nữ để chúng
ta noi theo, đặc biệt trong sự tín thác mà Mẹ biểu lộ giữa những giây phút đen
tối nhất trong cuộc đời Đức Giêsu, Con của Mẹ. Chính nơi đây, và trong nhiều
khoảnh khắc khác, Mẹ cho thấy lý do vì sao Dân Thiên Chúa xác tín rằng họ có thể
tìm thấy nơi Mẹ sự chở che, niềm an ủi, sự trợ giúp và bảo vệ.
Tại
Milan, chứng tích về việc cử hành lễ này có từ thế kỷ X. Một ngôi thánh đường
kính “Đức Maria Hài Đồng” được Thánh Carlo Borromeo cung hiến ngày 20 tháng 10
năm 1572. Tại đó, trên đường Santa Sofia, một đền thánh được xây dựng để tôn
kính bức tượng Đức Maria Hài Đồng, được trao cho các nữ tu Bác ái Thánh
Bartolomea và Thánh Vincenza. Với lòng sùng kính cá nhân, một nữ tu Dòng
Phanxicô tại Todi, Sơ Chiara Isabella Fornari, đã làm nhiều tượng sáp Đức Maria
Hài Đồng được quấn trong tã, từ năm 1720 đến 1730. Một trong những bức tượng
này được tặng cho các nữ tu Dòng Phanxicô Capuchin Đức Maria các Thiên thần tại
Milan vào năm 1739. Các nữ tu này đã phổ biến lòng sùng kính ấy, vốn tìm được mảnh
đất màu mỡ đặc biệt trong truyền thống Ambrosian. Tu hội này, cùng với nhiều hội
dòng nữ khác, bị giải thể từ năm 1782 đến 1842 theo sắc lệnh trước tiên của
hoàng đế Joseph II và sau đó là của Napoléon. Bức tượng Đức Maria Hài Đồng đã
được một số nữ tu Capuchin đem về tu viện Thánh Augustinô, rồi chuyển đến các nữ
tu Kinh sĩ Lateran. Sau đó, bức tượng được trao cho Cha sở Luigi Bosisio để
ngài trao lại cho một tu hội có thể gìn giữ và duy trì lòng sùng kính ấy. Cuối
cùng, bức tượng đã được đặt tại Nhà Mẹ của các Nữ tu Bác ái Lovere, một hội
dòng được Thánh Bartolomea Capitanio sáng lập năm 1832. Bức tượng Đức Maria Hài
Đồng trở nên nổi tiếng đến nỗi cho đến ngày nay, các nữ tu của hội dòng này vẫn
được biết đến rộng rãi với tên gọi là “các Nữ tu Đức Maria Hài Đồng”.
Một
câu chuyện được ghi lại trong biên niên sử năm 1884 như sau: “Vào lúc 7 giờ
sáng ngày 09 tháng 9 năm 1884… Mẹ bề trên đến thăm các bệnh nhân tại phòng y tế
và mang bức tượng thánh đi đến từng giường để các nữ tu đau bệnh có thể hôn
kính. Khi đến với tập sinh Giulia Macario, người đã lâm bệnh nặng vài ngày, chị
cố gắng tiến lại gần Hài Nhi Thiên Quốc và với lời nguyện tha thiết, xin được
chữa lành. Ngay lập tức, chị cảm thấy một cơn run lạ thường lan khắp thân thể.
‘Con đã được chữa lành!’ – chị kêu lên. Rồi chị đứng dậy và bắt đầu đi lại.” Kể
từ đó, hằng năm vào ngày 09 tháng 9, lễ kính được gọi là “ngày phép lạ” được cử
hành. Lòng sùng kính bình dân này tiếp tục lan rộng nhờ muôn vàn ơn lành mà các
tín hữu nhận được.
Tâm Bùi chuyển ngữ
từ Vatican News
0 Nhận xét